Suy niệm: Vũ điệu kết thúc
trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt của nhà vua và quần thần. Tiếp theo là
phần khen thưởng cho vũ công; thù lao của cô được hứa trước thật hậu hĩ:
“Hễ cô xin gì, vua cũng ban cho.” Nhưng người “nghệ sĩ” này - cứ cho là
như thế đi, biết múa may nhưng không định được cái giá cho bài vũ của
mình. Suy cho cùng, cô không biết mình cần gì và mình vũ để làm gì. Cô
nhờ đến người mẹ của mình, khốn thay đó lại là một người đàn bà độc ác,
bất trung vì bỏ chồng đi lấy em chồng. Và bà này được cơ hội để báo thù
cho người ngôn sứ đã can đảm tố giác tội ác tày trời của hai người. Bà
bảo con tới xin làm phần thưởng (!) cái đầu của vị ngôn sứ Gio-an. Ở đây
nghệ thuật đã bị lạm dụng vào mục tiêu báo thù thấp hèn và người nghệ
sĩ bị thoái hóa đến độ “không còn gì để mất”!
Mời Bạn: Nghệ thuật có giá
trị cho cuộc sống khi nó phụng sự cho chân thiện mỹ, cho thấy đời đáng
sống, đáng yêu. Nhưng phải cảnh tỉnh với thứ nghệ thuật rẻ tiền, thương
mại hóa, làm băng hoại tâm trí, bôi bác cuộc sống, sản sinh tội phạm.
Chia sẻ cho nhau phương thế phản ứng lại
những thứ phim ảnh, quảng cáo khiêu dâm, bạo lực trên các phương tiện
truyền thông (báo chí, TV, internet…).
Sống Lời Chúa: Tham dự tích cực trong các ca đoàn, phổ biến phim ảnh sách báo đạo đức, bổ ích.
Cầu nguyện: Xin Chúa cho
các nghệ sĩ có tâm hồn yêu chuộng chân thiện mỹ, biết dùng khả năng
Chúa ban để dẫn dắt người ta đến với Chúa. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét